Sao trời lạ vậy nhỉ – đang mưa lại nắng ! Thất thường ! … Mà con người cũng vậy thì phải – vui đó buồn đó – cười đó rồi lại khóc đó ! Thất thường ! [You must be registered and logged in to see this link.] Trời với con người là bạn àh ? Không biết nữa , chỉ biết mưa với nỗi buồn là bạn rất thân Lúc nào có Mưa là Nỗi Buồn xuất hiện…. Một ngày … Mưa ham vui bảo Nỗi buồn ở lại ,nhảy múa 1 tí sẽ về ngay. Thế mà.. Mưa rong chơi cùng Đất mãi không về! Nỗi buồn vẫn còn ngồi đó chờ đợi ,hoài nghi ?!
Mưa đến rồi đi bất chợt. Chỉ có nỗi buồn ở lại gặm nhấm nỗi buồn, càng thấy tê tái hơn. Nó tự hỏi mình có lỗi gì chăng ? Không có câu trả lời, nó xoay sang tìm 1 lý do nào đó để tha thứ cho Mưa. Hy vọng nối lại tình bạn xưa… A..!! Nó tìm thấy rồi , Nỗi buồn đổ lỗi cho đất. Thế là nó ghét đất từ đó. Nó ganh tỵ, chê Đất vừa xấu vừa đen, chê Đất bên này nứt nẻ bên kia ngập úng… Đất im lặng. Còn mưa thì không thấy đâu, nó thấy mình trơ trọi…. Một ngày… …… Nỗi buồn đọng thành nước mắt. Chẳng thích đâu nhưng nước mắt cứ rơi xuông Đất. Vỡ òa. [You must be registered and logged in to see this link.] Đất dang vòng tay ôm đất vào lòng. Tự dưng nỗi buồn thấy nhẹ nhõm… Nước mắt thấm sâu vào lòng Đất, cả giếng nước mát trong vỗ về nó. Gặp lại mưa và những giọt nước mắt khác, được tâm sự và chia sẻ, nó thấy mình lớn hơn. Lạ chưa, Nước mắt bỗng dưng hóa nụ cười. Nụ cười bay lên biến Nỗi buồn thành Niềm vui, Niềm vui nhân lên thành Hạnh Phúc. Tạm biệt đất, Hạnh phúc đi sớt chia Hạnh Phúc. Một ngày…. Trời lại mưa. Nỗi buồn lại xuất hiện – Bắt đầu cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc !
———————————–0—————————– Mưa !… Mưa thật là buồn, bản chất của nó là vậy … Mỗi khi trời mưa, nó đem lại cho tôi những kỷ niệm khi xưa… từng giọt mưa.. lách tách, rơi lã chã khiến lòng mình nhói đau và nỗi nhớ ấy lại quay về… Lúc nhỏ… nhìn mưa là tôi thấy vui … Vu vơ dang tay đếm từng giọt mưa, mưa thật trong và tinh khiết … tiếng mưa nghe vui tai, tạo cho tôi cảm giác thích thú lạ lùng. [You must be registered and logged in to see this link.] … Nhưng.. Lớn rồi, hiểu được cái Tâm Trạng bên trong của mưa.. Bùn lắm.. ! Xót xa, đau đớn.. Những giọt mưa rời từ từ chãy qua khẽ tay.. Và em cũng cứ từ từ Biến Mất khỏi cuộc đời tôi như thế.!
Lạnh ! tôi đã chịu đựng từng cơn lạnh khác nhau… Nhưng hôm nay sao nó cứ buốt giá thế này… Mà cũng chai sạn rồi.. riết quen.. ! tôi đang mong đợi 1 thứ gì đó quá xa vời.. Bao giờ trời hết mưa đây ?? Bao giờ lòng tôi hết buồn đây ??
P/s: Đã lâu không suy nghĩ thế này .. đã lâu không muốn hoài niệm nhiều , không muốn buồn , không muốn nhớ , không muốn bận lòng vì bất cứ điều gì . Mình như thế từ bao giờ nhỉ ? Cũng đã rất lâu không viết nổi 1 lá thư , hay chỉ là vòng tin nhắn tử tế thôi , lời nói của mình từ bao giờ đã gói gọn trong 160 ký tự ngắn ngủi , qua những cuộc điện thoại chỉ kịp nói đầy đủ nội dung , những emoticon mang đủ hình hài cảm xúc . [You must be registered and logged in to see this link.] Đã lâu không đọc thơ , ko viết nhật ký nữa . Cứ sợ quá để tâm vào cái gì đó. về một ai đó, sẽ lại phải thêm 1 nỗi buồn. Không đủ can đảm thân thêm 1 người bạn , mình sợ tổn thương sao ? Hay mình quá vô tâm với cuộc sống xung quanh.
Ước lại 1 ngày trở lại ngày xưa, về những ngày Mưa buồn nhè nhẹ ! Mưaaa..