Thất Tình Thơ
Con đường ấy giờ đã thành kỉ niệm
Khi bóng anh xa hút mãi bên trời
Em bất lực nhìn theo lặng lẽ
Hiểu rằng mình sẽ mãi đơn côi
Day dứt chi trái tim đã chia đôi
Nước đã đổ sao đong đầy được nữa
Anh lạnh lùng cười trên đau khổ
Em nghe tin yêu chết giữa dòng đời
Thôi nhé anh yêu thương thế đủ rồi
Mong anh nhận lại những gì đã tặng
Nhưng còn có một vết thương trầm lặng
Hãy để em mang nó suốt đời
Cám ơn anh khi mang đến nụ cười
Cùng hạnh phúc cho em trong ngày cũ
Tình yêu ấy bỏ quên lời quên nhủ
Để bây giờ em ôm trọn nỗi đau
Em sẽ chẳng bao giờ trách anh đâu
Và cũng sẽ không nói rằng rất tiếc
Em và anh ta yêu nhau tự nguyện
Có tiếc chăng chỉ là:"Anh không đi hết tình yêu em"
******************
Thất Tình Thơ
Thất tình có đau lắm không em?
Hãy ngồi yên để anh băng cho nhé
Anh sẽ băng thật dịu dàng, thật khẽ
Ngủ ngoan nào, rồi em sẽ hết đau
Vết thương này rồi sẽ qua mau
Bởi thương yêu, anh ấm nồng như lửa
Bôi cho em thêm “thuốc thời gian” nữa
Ngủ ngoan nào, ôi dĩ vãng thuở xưa
Đừng nhắc lại nhé em, kẻo anh khóc bây giờ
Em còn đau, lòng anh còn đau đớn
Thấy không em giữa cuộc đời rộng lớn
Hạnh phúc vô cùng khi ta gặp được nhau
Quên nhé em những gì là đớn đau
Quên nhé em những gì là dĩ vãng
Nắm chặt tay em cùng bước về ánh sáng
Trên đường đời phía trước rộng thênh thang.
*****
Thất Tình Thơ
Đến bây giờ em chẳng thể quên
Anh! em cứ ngỡ quên rất dễ
E cứ nghĩ đi xa là quên hẳn
Chẳng còn gì để nhớ tới nhau
A giờ này đang ở tận đâu
Có biết rằng bây giờ em vẫn nhớ
không thể nói nhớ anh từng hơi thở
Những lúc buồn em chẳng thể quên
anh là gì đó rất mong manh
Có thể tan đi trong lúc em hạnh phúc
Nhưng người ta không vui trong mọi lúc
Những lúc buồn em lại nhớ đến anh
Chẳng thể nào bù đắp lại nổi đâu
Lòng chẳng quên nếu nói lời tha thứ
Có lẽ sẽ ko vẹn nguyên thời yêu ko toan tính.
Cái thời ta sống trọn vẹn cho nhau!
**************
Thất Tình Thơ
Đã biết lòng đau sao em còn quay gót
Để cho đôi ta đau xót nghẹn ngào
Gặp lại nhau chẳng nói lời nào
Ngoài hai tiếng xin chào quá cũ
Có những khi tình ta ào ạt như cơn lũ
Sao giờ đây lại ngủ vùi trong đêm
Còn đâu nữa những giây phút êm đềm
Tình đã chết nhắc chi cho sầu vắng
Cho những đêm buồn mình ta thức trắng
Ngẫm ra tình chi là vu vơ
Tình chỉ là đớn đau
Đau đớn đợi chờ
Chờ người mãi trong mơ ta chờ mãi
Chờ để mà chi cho lòng ta điên dại
Ôi cả đời ta mãi e ngại ngượng ngùng
Ngọn lửa trái tim sao cứ mãi bập bùng
Cứ cháy mãi dù giờ tình quay bước
Dù một lời chia ly không hẹn trước
Để lại lòng ta một điều ước giản đơn
Chỉ ước sao em chớ có giận hờn
Hãy quay lại yêu hơn ngày xưa đó
Đừng quay đi đừng như làn gió
Cứ rập rờn rồi lại bỏ ra đi
Để giờ trong tim ta chẳng còn gì
Ngoài hai tiếng chia ly nghẹn ngào ấy.
*******
Thất Tình Thơ
Em đã sai hay ta đã sai…?
Chẳng lẽ nào... hai đứa cùng sai?
Không!
Ta đã sai! Mà không! ta đang say?
Ta say giấc mộng cùng em chung bước
Say cuộc tình kiếp trước ta có em.
Ta đang vẽ?
Mà không!
Ta đang viễn tưởng!
Cuộc đời ta ta vẽ được sao em.
Thôi!
Khóc làm chi giữa đời và mộng!
Yêu làm chi giấc mộng giữa ban ngày.
Hạnh phúc ảo là hạnh phúc tìm không thấy
Hạnh phúc yêu là hạnh phúc chết lâu rồi!
Thất Tình Thơ
Anh vẫn một mình dạo bước dưới mưa
Trên những con đường và thảm cỏ ngày xưa
Vẫn còn đây dấu ấn của một thời
Cả bước chân em nhẹ nhàng khua lướt cỏ
Vẫn còn đây dãu mưa gió phủ dần
Không em ạ không gì tan biến cả
Quá vội vàng em đã bỏ anh
Chỉ có em một mình em chốn chạy
Dãu cuộc vui vừa mới bắt đầu
Anh có trách đâu chỉ cần em nhẹ bước
Đã có gì ràng buộc giữa đôi ta
Sao không nói gì dù trong chốc lát
Để cho lòng thanh thản lúc em đi
Để cho anh không còn hi vọng gì
Và nữa cho anh trao áo trả lại
Nụ hôn đầu em lỡ tặng cho anh
Thất Tình Thơ
Nghe thơ trong lòng buồn rười rượi
Nhớ kỉ niệm xưa kỉ niệm buồn
Một thời dang dở người yêu cũ
Một thoáng ngày xưa mối tình đầu
Khi chia tay em nói lời xin lỗi
Trách rằng không phận lại hữu duyên
Trách cho duyên số hay đùa cợt
Nên anh mang nặng nỗi u sầu
Ngày chia tay em phớt lờ giận dỗi
Anh cảm nhận ngay từ giây phút ấy
Nét buồn vương khó tả trong làn mi
Môi mập mờ em nói tiếng chia tay
Biết yêu là đau, yêu là khổ
Mà sao ai đó lại cứ yêu
Để rồi giây phút chia đôi ngả
Mỗi bước đều mang một nỗi buồn
Có câu
Lúc chưa yêu thấy lòng bỡ ngờ
Khi yêu rồi trời gỡ chẳng ra
Nói không yêu thì cuộc đời nhạt nhẽo
Sống không tình như tượng đá chiều đông
Hỏi thế gian tình là gì?
Tình khiến sinh tử tương dương hứa
Trời nam đất bắc song phi nhạn
Cổ thụ mấy mùa hàn sương
Hoang lạc thú biệt ly sầu
Nỗi sầu ngàn kiếp mãi còn vương
Thất Tình Thơ
Hy vọng lâu nay đã tan rồi
Người ta có cặp... chỉ mình tôi
Nhìn người vui vẻ, say hạnh phúc
Trơ trọi mình tôi, mặn đắng môi
Giấc mộng ngày nào đã xa xôi
Người ta... bến đã có thuyền rồi
Còn đâu vương vấn về chuyện cũ
Ảo mộng bây giờ kết thúc thôi
Cuộc đời sắp xếp khéo làm sao
Với tôi, may mắn chẳng vẫy chào
Ước gì tôi mãi trong mơ nhỉ
Thức giấc làm chi để đớn đau
Tôi đây không trách cũng không hờn
Hờn trách làm gì, được gì hơn
Với lại người ta nào có lỗi
Tại tôi vung đắp...mối tình đơn
Giờ tôi thầm lặng đứng nguyện cầu
Người ta duyên thắm được bền lâu
Đường em hạnh phúc em cứ bước
Mặc kệ đường anh lắm giọt sầu
Thất Tình Thơ
Anh sẽ đến bên em trong giấc ngủ
Như 1 người khách lạ phương xa
Em,em chớ cài then khóa cửa
Chớ để anh ngoài ngõ bơ vơ!
Anh sẽ bước vào,nhẹ nhàng ngồi xuống
Ngắm mặt em qua bóng đêm dày
Nhìn em mãi cho đến mòn con mắt
Anh hôn em,rồi lại ra đi
Thất Tình Thơ
Phải không Em khi cuộc đời vẫn thế
Yêu nhau nhiều tất sẽ phải chia ly
Biết bước đi là trong lòng đau khổ
Nén vào lòng những hơi thở buồn tênh
Lẻ bước chân mỗi lúc đi về
Rồi hốt hoảng chợt bóng ai qua phố
Lá vẫn rơi và mây bay, gió thổi
Trời vẫn trong mà buồn khổ phải chia lìa
Thất Tình Thơ
Chiều buồn nghe lá rụng rơi
Nghe mây man mác nghe trời thở than
Hay vì lòng quá mênh mang
Tình xa xôi quá bẽ bàng con tim
Bên sông có kẻ im lìm
Gió tung tóc rối nỗi niềm chôn sâu
Ai hay mình hận mình sầu
Ngày nghe tiếc nuối đêm thâu lệ tràn
Trách chi người chẳng hỏi han
Lòng buồn khép kín võ vàng tấm thân
Nụ hôn ai gởi một lần
Sao nay vị mặn choán dần làn môi
Chiều nay hỏi lá Thu rơi
Nơi đâu hình dáng của người mình thương
Phải chăng chiếc bóng trong đời
Lạnh lùng băng giá bởi sương tuyết trùm
Giờ đây chỉ biết lặng căm
Tình yêu nồng ấm biệt tăm cuối trời
Làm sao ngăn lá vàng rơi
Làm sao sống lại một thời mộng mơ
có lẽ rằng anh chơi vơi
thân cô xứ lạ mình hoài nhớ thương .
Thất Tình Thơ
Thơ nhớ ai mà thơ thút thít
Thơ buồn, người ấy ...chạnh lòng đau
Xin nhá... thơ đừng rơi lệ tủi
Phương này Anh biết phải làm sao!!!
Thơ nhớ ai mà thơ sướt mướt
Thơ hờn, người ấy ...mãi băn khoăn
Người ấy muốn lau dòng nước mắt
Nhưng mà ...thơ hỡi ...đã xa xăm....
Thất Tình Thơ
Đêm vào thu mưa rơi nặng hạt
Tôi nghe lòng sao lạnh giá cô đơn
Từng giọt mưa như réo rắc nổi buồn
Trong tâm khãm của cuộc đời viễn xứ
Gió mùa thu từng hồi như giận giữ
Xé không gian trong đêm tối mịt mù
Cuốn theo từng những chiếc lá sầu thu
Trong đêm vắng của thu buồn quạnh quẽ
Tiếng lá rơi như lời thỏ thẽ
Như ngày đầu em đã nói yêu anh
Nổi khỗ đau như chiếc lá xa cành
Tôi cô độc trong đêm dài nơi đất khách
Nổi buồn ơi sau mi ngày càng chồng chất
Làm cho ta đau xót đến ngậm ngùi
Hơn hai mươi năm trời sầu mãi không nguôi
Vẩn đau khổ trong nổi niềm nhung nhớ ấy
Muốn quên đi sao lòng còn nhớ mãi
Đến mùa thu là tê tái tim lòng
Từng nỗi sầu cứ trỗi dậy trong tâm
Tôi sợ lắm khi mùa thu đã đến
Thuyền tình kia đã rời xa tách bến
Sao tôi còn nước mắt đọng quanh mi
Cuộc đời ơi ! Tôi đã lầm lỗi những gì ?
Hay chỉ vì .. ra đi …Không ở lại ?
Thất Tình Thơ
Mưa gió lại về cho thương nhớ xôn xao
Em có hay chiều đông Anh lạnh giá
Kỷ niệm xưa thổn thức trong lòng
Lang thang mệt mỏi trong miền ký ức
Có nơi nào Em đã dừng chân
Cho Anh gửi ngàn câu thương nhớ
Một nỗi lòng biết thỏa cùng ai
Phương trời xa có cánh chim lẻ
Anh một mình giữa chốn lạc loài
Bởi quay quồng trong nghĩa xa xôi
Em chỉ biết cho riêng Em thôi
Có bao giờ lặng lẽ xót xa
Người con trai một lần gặp gỡ
Nghĩ về em rối bời tâm sự
Sống một mình giữa chốn mông lung
Giang tay đón giọt mưa giữa đời
Ôm vào lòng bao mối tương tư
Lệ đã cạn dạ vẫn còn sầu
Gieo thương nhớ để gặt tủi hờn
em lại xa những gì đã cũ
Anh kiếm tìm ký ức đau thương
Để vùi chôn mối tình câm lặng.
Thất Tình Thơ
Lá vàng rơi xót thương mùa qua
Gió hiu hắt gợi niềm thương nhớ
Phảng phất buồn dư âm tình cũ
Lãng quên đi vị ngọt đầu môi
Dạ khúc sầu hát mãi lời ru
Lay lắt buồn lệ dài trên mi
Nỗi đau nào dễ vào dĩ vãng
Quên làm sao khi đã nhớ một lần
Một lần đau khi biết đã yêu lầm
Thất Tình Thơ
Mượn vần thơ ghép thành bao niềm nỗi.
Tiếng tơ lòng hay tiếng trái tim đau.
Nhạc biệt ly đưa tiễn mối tình đầu.
Ru muôn thuở chôn tình vào cát bụi.
Hồn đã chết tình yêu cũng đã chết.
Cho con tim hoá đá tự khi nào.
Đỡ bàn tay đưa lên ngăn dòng lệ.
Lạnh trong lòng lạnh cả trái tim anh.
Nỗi đau cũ vết thương chưa lành kịp.
Đau lần nữa trái tim hoá đá rồi.
Này trái đá,sao mày còn rỉ máu ?
Đâu mất rồi, trái đá-thứ vô tri.
Phải nín đi vì mày là vô cảm.
Lỗi tại tao...xin lỗi...lỗi tại tao.
Tại tao ngốc yêu lầm người thay đổi.
"Anh xin thề....muôn kiếp....chẳng thèm yêu
Thất Tình Thơ
Làn gió đông nhạt nhòa lạnh lẽo
Khẽ luồn qua gác nhỏ đìu hiu
Bóng dáng ai ngồi buồn cô liêu
Ôm mối sầu xa xăm trắc trở
Trong đêm vắng tiếng ai nức nở
Nghe chạnh lòng một cõi hồn ta
Phải chăng Em, một người đã xa
Giờ cô độc, âm thầm lặng lẽ
Nhớ ngày nào Em thầm nói khẽ
Tình mình đừng sứt mẻ nghe Anh
Tay trong tay ta cùng sánh bước
Ánh nắng vàng rọi xuống hân hoan
Thế rồi một ngày lá thu rơi
Anh ra đi không nói một lời
Vẩn biết xa Em là rất nhớ
Nhưng cuộc tình mình quá mong manh
Anh ngồi đây một mình hiu quạnh
Nhớ về Em và kỉ niệm xưa
Ngoài kia cơn gió vô tình thổi
Cuốn trôi hết nỗi buồn trong ta.
Thất Tình Thơ
Dẫu biết rằng cũng có một ngày mai
Em phải xa anh đi tìm bến đậu
Hạnh phúc là điều em có quyền được hưởng
Mà sao anh vẫn buồn
Dẫu biết rằng ngày đó cũng rất gần
Và nguyện ước lòng anh vẫn mong em trọn vẹn
Hạnh phúc - Bình yên anh từng lỗi hẹn
Mà sao anh vẫn buồn
Con tim anh giằng se giữa tâm hồn
Không muốn mất em lại mong em hạnh phúc
Không muốn xa em lại mong em có được
Một gia dình
Dẫu biết rằng thượng đế đã an bài
Cái khao khát chắc gì ta đã có
Dẫu biết rằng cuộc đời này vốn nhỏ
Chẳng thể ôm mãi mối chung tình
Dẫu biết rằng ... và cũng chỉ mong rằng
Nếu môt mai em thuyền về bến đợi
Trong sâu thẳm tim em vẫn còn lưu giữ lại
Một chút tình Anh
Thất Tình Thơ
Có những lúc lòng ta cô đơn lạ
Cuộc đời vui như nghĩa địa hoang tàn
Căn phòng vắng ôm nổi buồn đày đọa
Ly rượu lòng nhạt thếch với tâm can
Ta cứ muốn biến mình con sâu nhỏ
Vùi đời quên trong trái vải rụng khô
Mặc mưa nắng dập vùi, mặc sự đời nghiêng ngả
Thả thân mình lạc bước với hư vô
Có những lúc ta bi quan chán nản
Ta muốn quên ta hiện hữu giữa đời
Ta cát bụi, Ta hư không, Ta chẳng còn tên tuổi
Phút giây tan như một hạt sương rơi
Ta thỏa sức giết đời ta bằng men nồng của rượu
Bằng khói lam đầu thuốc đỏ đêm dài
Ta muốn giết đời ta bằng nổi sầu vạn dặm
Lấy cái bây giờ khỏa lấp cái ngày mai
Thất Tình Thơ
Nắng tháng chín đem về bao nỗi nhớ
Dạ bồi hồi, xao xuyến, đợi điều chi?
Được hay chăng? Ngẫm lại có nghĩa gì?
Vẫn để lại nửa mảnh tình vụn nát
Nắng tháng chín khiến hồn thơ ngơ ngác!
Miên man sầu, niêm kín một niềm đau
Cả trang thơ như nhuộm đỏ một màu
Dường như có trái tim nào rỉ máu...!!!
Nắng tháng chín cũng tàn theo tháng tám
Cuộc tình nào băng giá với thời gian
Hay vẫn ôm theo nối nhớ vô vàn
Như chiếc lá xa cành đang gục chết...!!!
Thất Tình Thơ
Tôi cảm thấy mình đây mệt mỏi
Mải lanh quanh một mối tình buồn
Đã bao lần tôi dấu tôi chôn
Nhưng tim vẫn tìm phương trời cũ
Cố nhân ơi, người mang ấp ủ ??
Hay đã quên chuyện của năm nào
Hay chỉ là tôi với lao xao
Đơn phương tưởng ngày nao còn mãi
Tôi cảm thấy mình đây mệt mỏi
Tôi dối người, tôi dối tim tôi
Nói rằng quên, miệng nở môi cười
Nhưng chua xót ...lệ rơi thầm kín.
Thất Tình Thơ
Có buông lơi được không hoài cảm
Hay còn vương trên mắt u hoài ??
Mây trời xanh, hay mây u ám
Cơn mưa buồn, có tạnh ngày mai ??
Ta cứ tìm buông lơi, quên lãng
Phố đông người, nhịp bước còn vui
Ta sẽ về, tâm tư trầm lặng
Hoà dòng người cho hết cuộc chơi
Nhếch miệng cười, có phải mỉa mai ???
Hay chê dấu tàn phai cuộc sống ??
Nuốt vào lòng châu sa lệ nóng
Có được gì, thôi hãy buông lơi ...
Ta cứ cười trong chốn chơi vơi .
Thất Tình Thơ
Khi vắng em không gian sầu lạnh lẽo
Gió đêm đông chợt ghé đến nơi này
Lá dần phai rụng tàn trên nỗi nhớ
Lác đác rơi chợt giết chết hương bay
Em xa anh.. rời xa căn gác vắng
Bỏ tiêu điều trang sách cũ hoang sơ
Còn ai nữa bên gối chăn nồng thắm
Chỉ mình tôi nơi ấy cứ đợi chờ
Chỉ mình tôi và những giấc mơ
Vẫn thấp thoáng hình dung người ấy
Người yêu tôi kiêu sa lộng lẫy
Vẫn rất hiền bên nét mặt suy tư
Người yêu tôi vẫn như thế đó
Đã làm tôi yêu suốt cả một thời
Đã cho tôi biết nhiều lần nhung nhớ
Để biết đời này tôi chẳng phải lẻ loi.
Thất Tình Thơ
Tôi ước chi thân mình là hạt cát
Thoả sức tung hoành trên sa mạc tình yêu
Lỡ một mai em ngang qua trời mộng
Cát sẽ hoá bụi trần,theo bóng dáng xinh kiêu
Tôi ước chi thân mình là cỏ dại
Giữa khu rừng dẫn lối đến tim em
Tôi sẽ phong thân thành một hàng hoa lá
Để cùng em sống ngày tháng êm đềm
Tôi ước chi là một hoang đảo lạ
Và em vô tình lạc bước đến nơi đây
Tôi sẽ giữ em bằng tình yêu đằm thắm
Để người yêu sẽ ở mãi nơi này
Tôi ước chi mình là dòng suối nhỏ
Để cho em tắm mát lúc em cần
Nước ôm em bằng 1 dòng ngọt mát
Để vừa lòng nét kiều diễm tình nhân
Thất Tình Thơ
lang thang bước một mình trên phố cũ
Nhìn lá rơi ..rơi mãi vô hồn
lá thu kia lơ thơ buồn trước gió
Cánh cò chiều man mác cảnh hoàng hôn
Vẫn còn những yêu thương hay chỉ là kỉ niệm
Suốt cả một đời anh chẳng thể phôi pha
nếu biết yêu là muôn trùng cay đắng
Muôn trái ngang và cả xót xa
Anh đã chẳng yêu em nhiều đến thế
Để rồi mai mi thắm ướt lệ nhoà
vẫn còn đây những con đường ngày ấy
hàng thông reo còn chắng mãi ngang đồi
Chỉ có tình yêu là không còn nữa
Núi hoang sơ vì thiếu vắng 1 người
Màu sim ơi sao đã phai sắc tím??
không vẹn nguyên như thuở dấu yêu đầu
hay người xưa theo thuyền sang bến khác
Ôm ngậm ngùi tôi nghẹn đắng thương đau
Thất Tình Thơ
Chỉ cần nói một lời thôi em nhé!
Anh sẽ chẳng buồn sẽ chẳng lang thang
Anh sẽ chẳng quay lại tìm về chố cũ
Nơi chúng mình đã dạo bước bên nhau
Sao chẳng thể một lời thôi em nói
Nói điều chi sao em lại hỏi anh
Có phải tình yêu là một cuộc trốn tìm
Em cứ trốn anh cứ tìm sao chẳng thấy
Anh chỉ thấy tình đầu sao rất lạ
Rất diệu kỳ nhưng cũng rất mong manh
Anh vẫn thấy một lời em vẫn nói
Đó là lời “ em chẳng thể yêu anh “.