Mặc kệ Hà giục từ sáng
đến tận gần 10h tối nhưng nó nhất quyết không ra khỏi nhà, nằm trùm
chăn nghe Linkin Park cả tối. Anh đi kệ anh, còn nó yêu anh thì khi nào
đó thích hợp nó sẽ nói, bây giờ thì không…Biến mất như một cơn gió…
Sáng Chủ Nhật, dắt xe ra cổng,
chạy thong dong trên con đường vắng vẻ, hưởng chút bầu không khí thơm
mát phả vào mặt, thấy tự do, thấy hạnh phúc. Rẽ vào đâu đó, làm bát bún
bò sì sụp như một người bận rộn thực sự, ăn xong để rồi lại chạy long
dong trên một con phố chẳng kịp nhìn tên, tự thưởng cho mình ngày nghỉ
lãng mạn giống như trong Roman Holiday, dù không Vespa và cũng không có
anh chàng nhà báo dễ thương nào chở đi lòng vòng khắp phố phường.
Tạt vào đâu đó ngắm nghía nhưng thứ long lanh bắt mắt, kiếm vài quyển
truyện giải trí đơn thuần, nghiên cứu hay chỉ mang về làm đẹp cho giá
sách, ghé vào gallery của một họa sỹ tên tuổi nào đó bổ sung cho vốn
nghệ thuật vốn đã nghèo nàn lại càng ngày bị mai một. Đứng chống xe bên
vỉa hè, một con mắt thực tế nhìn anh bảo vệ đẹp trai đằng xa, một con
mắt nghệ thuật nhìn Hoàn Kiếm đầy mộng mơ. Phì cười thích thú ngắm những
người ngồi đọc báo trên ghế đá, một ai đó lơ đãng nhìn lá rơi xoáy
xuống mặt nước xanh thẳm, những tay thợ ảnh mời chào đon đả cặp du khách
tóc vàng ruộm ăn mặc theo kiểu hippy. Nó thấy đời trôi thật chậm, phải
chi lúc nào cũng bình lặng như thế có phải vui không.
“…Light up, light up
As if you have a choice
Even if you cannot hear my voice
I'll be right beside you dear
Louder louder
And we'll run for our lives
I can hardly speak I understand
Why you can't raise your voice to say…”
Bản Run quen thuộc của Leona Lewis phát ra đâu đó, nó lờ mờ thấy quen
thuộc trong tiềm thức và giật mình nhớ là tiếng chuông điện thoại của
mình.
- Hà à, gì thế mày ?
- Duy Anh chiều thứ 3 tuần tới tổ chức chia tay, mày có đi không?
- Sao mày lại hỏi thế, anh ấy có mời tao đâu, khi nào mời hẵng hay
- Mày còn đợi Duy Anh mời mày mới đến à?
- Thế
mày bảo tao phải làm sao, có phải tao nói lời chia tay đâu mà từ hôm
qua đến giờ mày cứ reo giắc cái ý nghĩ tội lỗi tất cả do tao thế. Mệt
người.
- Kệ mày đấy, đừng bảo tao không nói là thứ 3, tại nhà Duy Anh đấy nhé. Con hâm.
- Mày …- Đầu dây bên kia đã cúp máy. Bực mình, cú điện thoại phá vỡ một ngày nắng đẹp.
Gió lùa thổi tung chiếc váy trắng của một em bé vừa bước qua, giá như
có máy ảnh ở đây nó sẽ không để mất pha ngộ nghĩnh này. Anh của nó (nó
vẫn hay gọi vậy) - tức Duy Anh cũng chụp ảnh cực đẹp. Đây là lần thứ sáu
trong một buổi sáng nó nhớ đến anh, anh cũng thích ăn bún bò, thích
xem tranh, thích mua sách, thích đứng nhìn trái tim Hà Nội trong một
buổi sáng đầy nắng, nó nhớ cả những cuộc gọi không đầu không cuối tự
dưng đến khi nó đang vui hay cả lúc nó buồn của anh mỗi sáng trưa chiều
tối, đều đặn còn hơn cơm bữa. Nó cũng nhớ hình như nó thích đi chơi
cùng với một ai đó như vậy.
Hình như em đã nhầm ở đâu đó …
Cái HaNoi Holiday kết thúc vào lúc 3h chiều, con ngựa sắt của nó giở
chứng, mỗi lần dính mưa nó lại ốm dặt dẹo như thế, ho lụ khụ, khật khừ
lên xuống giữa đường, được cái để mấy ngày sau bệnh tự khỏi. Đối phó với
mùa mưa ở Hà Nội mà nó trụ được dai như vậy kể cũng thuộc bậc cao
nhân. Nhưng “cao nhân” hôm nay bệnh không nhỏ thì phải ?
- Chú xem cho cháu cái xe, đang đi chết máy, bình thường để một lúc nó lại chạy ok mà lần này làm sao ấy?
- Cô cứ ngồi kia chờ tôi kiểm tra, từ sáng đến giờ mấy vụ kiểu này rồi, mà cái xe của cô cũng đã tã đâu mà lại thế.
- Cháu không biết, chú xem cẩn thận giúp cháu.
Nó bó gối ngồi nhìn vào công việc lạ hoắc đang diễn ra trước mắt, cố
mãi mà chẳng hiểu gì, chắc cái này thuộc về năng khiếu, lĩnh vực mà nó
không sẵn có. Thoáng thấy anh vừa đi qua thì phải, ở đây gần nhà anh. Nó
chạy ào ra cửa nhìn theo, định gọi “anh zai” như nó vẫn thường thế,
nhưng âm thanh nằm lại trong cuống họng phát ra một thứ tiếng giống như
tiếng thở dài, rất dài. Cánh cổng xanh quen thuộc mở ra và khép vào vội
vã, dấu đi bóng người vừa lọt qua sau đám dây leo xanh rì lốm đốm hoa
vàng.
…
Trời sắp mưa, gió thổi tung tấm rèm trắng, suýt kéo đổ chậu cây trên
bậu cửa sổ xuống đất may mà chỉ nằm lăn lóc tung tóe sỏi trên bàn học.
Nó thấy nhớ anh, nhiều hơn những gì nó nghĩ. Cố xua đuổi cảm giác lạ
lùng cứ dai dẳng bám theo bằng một giấc ngủ đầy mộng mị, nó đọc ở đâu đó
câu nói rằng: Nhớ là một trong những cảm giác của Yêu…
Lại một tối nữa con bé không mỉm cười vì không có anh chúc nó ngủ ngon…
Phân vân và quyết định …
- Tự dưng sao lại mắt mũi nhòe nhoẹt thế, đúng là đồ lớn đùng còn hay khóc nhè.
- Buồn
ngủ, ngáp nhiều, nước mắt chảy, nhòe nhoẹt, thế thôi, khóc gì đâu – Nó
cố lấy tay lau hết nước mắt còn sót lại trên má, con bé hay khóc nhè
nhưng chẳng bao giờ có nổi một chiếc khăn tay trong người.
- Tao biết phân biệt giữa ngáp và khóc mà !- Hà ngồi phịch xuống bên cạnh nó.- Thế mày yêu Duy Anh rồi à?
- Chắc là không? Nhưng anh ấy nói chia tay rồi!
- Tức là nếu Duy Anh không nói chia tay thì mày có nhận ra mày yêu Duy Anh không?
Nó chẳng biết định nghĩa về tình yêu, trong khi cả nhân loại còn đang
đi tìm một chân lý đúng đắn thì nó không có ý định tự sáng tác ra cái
gì đại loại giống thế.
- Không biết? Nhưng tao thấy nhớ nhớ!
Con bé ngồi quay lại, đối diện trực tiếp nó
- Mai mày có đi chia tay Duy Anh không? (Hà không bao giờ gọi Duy Anh là anh mà luôn xưng hô bằng tên, dù nó đã cố sửa)
- Để nói gì? Nói rằng tự dưng em thấy sau khi chúng ta chia tay thì em nhận ra em yêu anh à, ngớ ngẩn chết.
- Mày ngớ thì có, còn hơn cứ ngồi ủ rũ như con gà nhúng nước sôi thế này, hối hận cũng không kịp.
Tối thứ ba…
Hết dắt xe ra lại dắt xe vào, hết nhìn trời lại ngắm đất, hết đi lên rồi lại đi xuống.
Mặc kệ Hà giục từ sáng đến tận gần 10h tối nhưng nó nhất quyết không
ra khỏi nhà, nằm trùm chăn nghe In the end của Linkin cả tối. Anh đi kệ
anh đi, còn nó yêu anh thì khi nào đó thích hợp nó sẽ nói, bây giờ thì
không…
Giàn Logitech V20 sáng nhấp nháy trong căn phòng của một kẻ mất ngủ đã 3 đêm.
Dưới ánh đèn vàng, Sometimes của Brit…
9.30 PM - Trước nhà có giàn hoa vàng lốm đốm.
Hết xoay đi xoay lại chiếc đồng hồ mấy hôm nay lỏng dây bất thường,
lại ngồi dựa lưng vào yên xe gõ nhịp trên nền đường nhựa. Cách đây 2
tiếng trước nó cũng lặp lại y nguyên những động tác ấy chỉ để đợi anh có
ra ngoài hay không. Tối nay, à không cả tối hôm qua, hôm kia, hôm kìa,
tối nào nó cũng thấy nhớ anh kinh khủng, mỗi ngày, mỗi sáng, mỗi trưa,
mỗi chiều, mỗi tối, mỗi đêm, mỗi lần một chút, đều đặn hơn cơm bữa.
Rút chiếc mobile đồ cổ nhưng luôn đầy ắp pin đủ có thể để nó buôn với
anh cả tối, ấn lỳ phím 1, Calling Anh Zai, nụ cười ánh lên khuất sau
gương mặt đang cúi xuống chăm chú, nó tự nhủ từ mai phải đổi 1 thành
Yêu.
- Alo, em à?
- Em cứ nghĩ anh xóa cả tên em trong list rồi chứ - Nó ngước nhìn lên ban công sáng đèn tầng 2 – Anh đang làm gì đấy ?
- Uhm, đang sắp xếp đồ thôi, có chuyện gì à em?
Xuống dưới nhà một chút được không? Tự dưng em nhớ ra là em chưa
nói với anh điều này- Nó thấy cánh cửa ban công tầng hai bật mở, anh
nhìn xuống chỗ nó đang đứng, giơ điện thoại lên và nở một nụ cười toe
toét đầy hồn nhiên, nó giả vờ giống như mình vừa tới.
Ngắm nhìn ánh đèn đường tỏa ánh sáng vàng nóng như caramen rưới lên
những tán cây, đám lá, những bông hoa vàng, phủ tràn xuống cả mặt đường
thẫm đen. Vô vàn con thiêu thân lao chíu chít tới vùng ánh sáng giả tạo
mà chúng ngỡ là mặt trời. Có lẽ thiêu thân là đột biến hoặc có họ hàng
dây rơ rễ má gì đó với lòai hướng dương, luôn hướng về mặt trời. Cả
người nó cũng phủ đầy một màu vàng mật ong nóng bỏng đó.
Anh tiến tới, đứng ngược vùng ánh sáng mà nó đang trầm trồ khen ngợi,
cả khuôn mặt khuất sau bóng tối, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng. Nhưng nó
đến không phải là để ngắm anh…
- Hôm thứ ba em bận không đến được, hôm nay em đến
chúc anh mai đi may mắn, sang đó giữ sức khỏe, chóng về - Nó cố nói
thật nhanh, sợ như mình quên mất điều gì đó, hoặc nếu không nói nhanh
thì chỉ lát nữa là nó không thể thốt lên lời.
- Chỉ thế thôi sao? Ừ anh cảm ơn.- Giọng anh vẫn đều đều xa lạ, cả người anh sáng lên màu mật ong.
- Em…
muốn nói … Nếu anh đi, em sẽ nhớ anh lắm, và… rằng … thì … là … mà… Và
em cho rằng em … Em Yêu Anh - Rồi chẳng như bao dự tính, nó sẽ lên xe
phóng thẳng về nhà và không ngoái đầu lại nghe anh nói gì hay làm gì,
nhưng nó bỗng bật khóc, tiếng khóc giống như lần đầu anh gặp nó, chiếc
kẹo cuối cùng để dành bị cướp đi.
- Anh biết rồi, anh biết cả việc
chủ nhật tuần trước em đi chơi mà không rủ anh đi cùng, anh biết cả
việc em đứng đây từ tối đến giờ, nín đi. Lần này anh không có khăn tay
để lau cho em đâu - Vừa nói anh vừa đưa tay lên vuốt má nó, có lau đi
những giọt nước mắt nóng hổi của một con bé hay khóc nhè.
- Thế sao anh không xuống luôn làm em đợi muỗi đốt xưng cả tay.
- Vì
cũng phải có lần em chạy theo anh chứ, và nếu anh không chia tay em
thì em sẽ còn nói Em chán anh lắm bao nhiều lần nữa - Một cánh tay vững
chãi vòng qua ôm lấy vai nó, áp đầu vào mái tóc luôn không mùi để rồi
lần nào cũng khen tóc em thơm lắm- À anh còn biết từ giờ anh sẽ luôn
gọi em là Yêu.
- Thế anh có còn đi Nhật nữa không?
- Cái ấy không thể thay đổi được, nhưng có sao đâu, không có anh em vẫn sống tốt mà, chỉ hơi nhớ tí mà thôi – Anh cười ranh mãnh.
- Không phải một tí mà là rất nhiều, và em lại lấy tay lau mắt lau mũi rồi chùi vào quần mỗi lần khóc nhè đấy.
- Vậy thì đây sẽ là lần khóc cuối cùng của Yêu.
Nó cảm thấy vị ấm ấm trên đôi mắt đỏ mọng sưng húp, một cảm giác khiến
nó bay lên giống bông bồ công anh đang tan ra trong gió. Có lẽ đó là
khoảnh khắc đẹp nhất trong đời một loài hoa hiền lành như vậy.
Ngõ vắng… Màn đêm đen thâm lấm tấm sao, mai trời sẽ nắng rực rỡ…
…sometimes I run
sometimes I hide
sometimes I'm scared of you
but all I really want is to hold you tight
treat you right, be with you day and night
baby all I need is time…