Giống như là nắng và mưa… Chẳng dễ dàng gì để được bên nhau, nhưng khi đã bên nhau, thì sẽ có cầu vồng rực rỡ…
Những thước phim
… Quay lại những ngày tháng cấp 2 một
chút. Vy và Minh là một đôi, không, chính xác là một cặp. Một cặp trẻ
con, yêu yêu và có tí hâm hâm nữa. Chưa từng nắm tay, kiss lại càng
không (gọi là best friends có khi đúng hơn). Chỉ nhớ những tháng ngày
hùng hục luyện thi vào cấp 3, những lời an ủi, động viên và rủ nhau
cùng phấn đấu… Dù sao thì cũng là một kỉ niệm đáng nhớ trong cuốn lưu
bút năm lớp 9…
… Rồi thi xong. Báo kết quả. Hai đứa vào
hai trường khác nhau. Và xa nhau nữa. Những hôm đi chơi xả hơi sau kì
thi, Vy cũng đã từng hỏi bâng quơ về chuyện “xa mặt cách lòng”. Minh
chỉ cười và lắc đầu. Nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của Minh có một chút
gì đó buồn và mông lung. Và nó cũng thế. Mà thôi, dù sao đây cũng sẽ là
một kỉ niệm đẹp…
… Bẵng một cái đến hết học kì 1 của lớp
10. Phải, trí nhớ nó hoàn toàn trống rỗng khi nghĩ về khoảng thời gian
kể từ cái hôm cuối đi chơi với nhau. Mọi thứ trôi qua quá nhanh, học
hành, bạn mới, trường mới, rồi làm thêm, tình nguyện, những mối quan hệ
xã hội mới. Vy thấy mình lớn lên, trưởng thành hơn nhiều. Nhưng rồi
những đêm có đủ thời gian để tự suy nghĩ một mình, nó bỗng nhận ra mình
đã mất một cái gì đó. Một thứ đã từng rất đẹp, và đáng nhớ… Là Minh…
Đúng rồi, những tin nhắn ngày một nhạt dần và thưa thớt. YM và blog của
Minh thì close hẳn – Minh muốn tập trung hết sức vào học hành. Vy cũng
không muốn níu kéo nhiều. Có những thứ chỉ đẹp khi nó tồn tại ít ỏi
vậy thôi. Và nó vẫn tin đấy là một kỉ niệm đẹp. Trẻ con, nhưng rất đẹp…
… Lớp 11. Yawn, thời gian trôi nhanh
thật đấy. Trong khi bạn bè có đôi có cặp hết, Vy vẫn thản nhiên…
single. Dễ thương, năng động và thông minh, cũng không ít đứa con trai
đã nói thích Vy. Những Vy vẫn chỉ học thôi, cái gì phải đến thì sẽ đến.
Nó không phải là đứa đú theo một trào lưu.
Tình cờ
Con bạn thân rủ Vy tham gia làm tình
nguyện tại một triển lãm du học. Cũng chả có gì nặng, chỉ là đứng giới
thiệu, phát tờ rơi và trả lời câu hỏi của khách tham dự, nên nó đồng ý
luôn. Nhưng làm rồi mới thấy mệt, nó cứ túi bụi với những túi quà, giấy
giới thiệu quảng cáo của các trường, phiếu này phiếu nọ. Cứ cắm mặt
xuống cái bàn, chợt nó thấy một bàn tay rất quen cầm bút điền vào phiếu
thông tin. Đúng là nét chữ đấy rồi. Nó không dám ngẩng mặt lên nhìn
cho đến khi người đó đi khỏi, để xác định đó đúng là Minh. Bằng linh
cảm của mình, nó thấy đây là thời điểm đúng và phù hợp để bắt đầu…
- (đập vào vai Minh cái bộp!) Hey hey hey… guess who’s here?
- Vy ?
- Lâu quá không gặp rồi nhỉ.
- Vy cũng đến xem triển lãm à?
- Không, mình làm volunteer ở ngoài sảnh.
- Ồ… Lâu quá không gặp.
- Tớ đã nói câu đấy trước rồi mà.
- Uhm…
- Thôi Minh cứ tự do xem nhé, tớ đi đây.
- Bye…
Giả vờ như đó là một sự tình cờ. Tối hôm ấy, Vy nhận được 1 tin nhắn. Như của một người bạn thân lâu ngày mới gặp lại.
“Vy khác quá.”
“Uhm, bản thân Vy cũng thấy thế. Minh thì vẫn thế, cao hơn 1 chút.”
“Học hành ổn cả chứ? Đi làm volunteer cơ mà, năng động thế”
“Ừ, cuộc sống khá là sôi động”
“Thế đã có bạn trai chưa”
“Ậy… sao lại hỏi thế?”
“Bạn thân hỏi nhau thôi mà. Không trả lời cũng được.”
“Chưa phải lúc để có bạn trai”
“Wow, tư tưởng giống mình”
“Ok. Thế nhé. Đến giờ cày TOEFL của mình rồi”
“Tự học à, mình phải đi học thêm, không thì lười lắm.
“Đâu, chẳng qua là chưa tìm được chỗ phù hợp thôi.”
“Thôi học đi. Bye”
Một tuần sau. Vy có mặt tại lớp luyện
TOEFL của Minh (tất nhiên là đã kịp dò hỏi khắp nơi) Xin vào học và bắn
Tiếng Anh với thầy cực kì tự nhiên, Vy học chuyên Anh mà. Buổi học đầu
tiên khá là hiệu quả, tất nhiên là tính cả việc Minh ngồi liếc trộm
nữa, hehe.
Và giả vờ như đó là một sự tình cờ.
Tay lạnh
Một tháng trôi qua (lại) nhanh vèo vèo.
Minh giới thiệu Vy với lũ bạn rất tự nhiên, với cái mác “bạn thân hồi
cấp 2 của tớ”. Có những lúc Vy ngồi buôn chuyện với chúng nó, thoáng
thấy Minh ngồi suy tư một lúc. Các bạn của Minh đều khen tính Vy thú vị
và hay ho – cái này thì hồi cấp 2 chưa có đâu nhé. Vy nghĩ thầm, xét
về độ “thú vị và hay ho” thì bây giờ cả hai đều thừa cả.
Minh thuộc tuýp người nội tâm, hơi lạnh
lùng một tí, nhưng đã nói chuyện hợp với ai thì có thể nói liên tu bất
tận. Như với Vy chẳng hạn. Chuyện ở trường ở lớp Vy cũng hay nhắn tin
kể cho Minh. Chính Minh đã bảo hai đứa là bạn thân mà, bạn thân kể cho
nhau nghe là chuyện bình thường. Vui lắm, và ngộ nghĩnh lắm.
Thi thoảng cũng có những tin nhắn gọi
dậy lúc sáng sớm “Its gonna be cold today, keep warm”, nhắc nhau đi ngủ
khi đêm đã khuya. Khi nào có thời gian, Minh lại vào YM chat hoặc
comment blog cho Vy. Nhưng dù gì thì vẫn dừng lại ở mức bạn thân, hoặc
hơn bạn thân một tẹo. Không nhắc gì đến chuyện quá khứ, nhưng cũng
không nghĩ đến những chuyện tương lai. Cái gì đến, thì nó sẽ đến…
Vy vừa xem Cinderella III – “A twist in
time” trên Disney. Khi đũa thần vung lên, và thời gian quay ngược lại,
câu chuyện cổ tích liệu có còn nữa? Cuối cùng thì Lọ Lem đã giúp hoàng
tử nhớ lại được, thắng lại pháp thuật xấu xa của mụ dì ghẻ (nghe trẻ
con quá). Nhờ cái nắm tay. Đúng rồi, Vy thoáng nghĩ, có khi thử nắm tay
Minh một lần, mình sẽ biết có nên đi tiếp hay không… Vy vào blog, đặt
blast là “Frozen hands always”. Tay Vy vốn luôn luôn lạnh mà, đặc biệt
là vào mùa đông. Hôm sau đã thấy comment của Minh: “Wear gloves and
they will be warm”
Chà, đã thế, Vy lém lỉnh trả lời lại
luôn: “Gloves can only keep the warmth, not be able to make it. I need
something stronger and already has the heat…)” (Găng tay chỉ có thể giữ
ấm thôi, không thể tạo ra hơi ấm. Vy cần một thứ mạnh hơn và có sẵn
hơi ấm cơ.) Liệu Minh có hiểu ý mình không nhỉ?
Buổi học TOEFL. Minh ngồi cạnh Vy, lặng
yên suốt cả giờ. Không có cái nắm tay nào cả. Nhưng Vy chẳng buồn tí
nào, vì nếu nắm tay ngay thì đã chẳng phải là Minh nữa rồi. Không sao,
cứ để cho tay lạnh một thời gian, cho hai người tự suy nghĩ thêm một
thời gian nữa nhé…
[…]
Hôm nay nhóm học TOEFL rủ nhau đi chơi.
Vy tự cho phép mình ăn mặc điệu hơn mọi ngày một chút, đi chơi mà. Váy
len dài và quần legging, trông yêu phết. Lúc Vy đến chỗ hẹn, cả hội ồ
lên, còn Minh thì tủm tỉm cười. Cả lũ kéo nhau lên Tràng Tiền ăn kem,
đi bộ một vòng Hồ Gươm rồi về Mega xem phim. Chơi thả phanh luôn, Vy
cười tít suốt mà không để ý có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình. Khi
mọi người đã mệt, Minh xung phong đèo Vy về. Gần đến nhà Vy, Minh bỗng
dừng xe và xuống… đi bộ. Vy cười, nụ cười hiền nhất từng có của con bé
nghịch ngợm. Và rồi, rất tự nhiên, Minh chìa tay ra, nắm lấy bàn tay
Vy. Ấm áp.
Cái nắm tay đầu tiên của hai đứa bạn thân.
With you… again
Tối hôm ấy, Vy nhận được một tin nhắn. Một tin nhắn nói lên tất cả.
“Vy à, từ khi nắm tay Vy xong, Minh thấy lạ lắm nhé. Uhm… tay Vy rất là lạnh, hehe.
…nhưng chính vì thế mà Minh sẽ không muốn buông nó ra một lần nào nữa đâu…”
Quán trà sữa.
- Minh là người lạnh lùng thật đấy. Chẹp.
- Sao cơ. Lạnh lùng á? Vy thấy thế à? (cười)
- Ừ. Ai đời lại tỉnh tò qua tin nhắn như thế bao giờ.
- Thế mới đặc biệt chứ. Vy hâm.
- Chả giống ai cả, xí!
- Thì bản thân chuyện của chúng mình
cũng có giống ai đâu. Đặc biệt lắm. Đó, Vy cười rồi kìa. Cứ cười như
thế nhé, vì Vy cười hiền như nắng ấy…
Vy nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Minh. Phải
rồi, ở bên Minh, Vy thấy mình luôn cười như thế. Và Vy biết, dù có xa
nhau đến mấy, nhưng cuối cùng hai đứa sẽ lại ở bên nhau… một lần nữa…
From kenh14 Thành phố nào vừa đi đã mỏi
đường quanh co quyện gốc thông già...